Những điều khi xa nhà mình thấm thía
Tâm tư của một đứa trẻ xa quê...
Hôm nay là thứ 7 cuối tuần và Darwin - Australia thành phố mình đang sinh sống có tropical cyclone (bão nhiệt đới) Fina cấp độ 3 đổ bộ, cũng là lúc miền trung Việt Nam đang gánh chịu bão lớn. Mình bỗng suy nghĩ nhiều đến hành trình gần 7 năm ở Úc, quãng thời gian không phải quá dài nhưng cũng phần nào đó khiến mình chiêm nghiệm ra những điều mà trước đây mình đã nghĩ đến nhưng chưa bao giờ thấy thấm như vậy.
Khi viết những dòng này, mặc dù bên ngoài tiếng gió to rít từng cơn, mưa lớn, tiếng ếch kêu ộp ộp nhưng trong lòng mình thấy bình an và biết ơn lắm. Nếu như ngoài kia người dân mình vẫn đang oằn mình chống lũ, em ếch ngoài vườn chắc chưa tìm được chỗ trú thì mình còn bình an, có mái nhà để che mưa gió và được ngồi viết những dòng này gửi đến bạn.
Cuộc đời ngắn và nhanh hơn khi trưởng thành
Khi còn 20s mình cảm giác thời gian trôi qua thật chậm, ngày mà mình đã chọn những điều mà mọi người nghĩ là “điên” ^^. Mình vẫn nhớ như in ngày đăng kí tham gia đạp xe xuyên việt từ Hà Nội vào Kiên Giang vào mùa hè của năm 2 đại học. Lúc đó mình vẫn là cô bé mới từ quê ra thành phố mang theo hoài bão và ước mơ được khám phá thế giới. Khoảng thời gian được đạp xe suốt 1 tháng trời với tổng khoảng 2700 km dọc Bắc vào Nam thật quý giá biết bao. Mình được gặp mọi người ở khắp mọi vùng trên tổ quốc với những người bạn mới cùng nhau vượt qua thật nhiều khó khăn trên cả hành trình. Quãng thời gian đó giờ nghĩ lại vẫn cảm thấy hồi hộp và háo hức lắm.
Rồi khi tốt nghiệp ra trường mình thấy làm người lớn khó thật, đôi khi quên đi sự vô tư vốn có ngày xưa mà dần phải suy nghĩ và cân nhắc mọi thứ nhiều hơn. Rồi những ngày tháng tuổi 20s cũng qua mình bắt đầu hành trình cuối 20s và đầu 30s ở Úc, thấm thoát đã gần 7 năm trôi qua. Đi làm đi học rồi đi làm, vòng quay của cuộc sống khiến mình quên đi để khi dừng lại mới ngỡ ra thời gian trôi qua nhanh quá mới đó mà mình đã xa nhà lâu vậy. Mình nhớ đến bài hát “60 năm cuộc đời” của nhạc sĩ Y Vân, quả thật mình đã sống hơn nửa của 60 năm cuộc đời rồi.
Em ơi có bao nhiêu sáu mươi năm cuộc đời
Hai mươi năm đầu sung sướng không bao lâu
Hai mươi năm sau sầu thương cao vời vợi
Hai mươi năm cuối là bao..
Hành trình cuộc sống luôn tiếp diễn, càng trưởng thành hơn mình càng quý trọng biết bao nhiêu từng ngày được sống. Trước đây khi còn 20s mình đặt nhiều mục tiêu phải làm được cái này cái kia, khi trưởng thành hơn chứng kiến những thiên tai ấp đến, bão lũ triền miên ở Việt Nam mình nghĩ nhiều hơn về sự sống về cái chết và về khoảng thời gian ở giữa đó, về những điều mình có thể làm khi còn được sống? Suy nghĩ cứ miên man trong đầu, mình dần nhận ra mình đã không đặt quá nhiều mục tiêu nữa, có lẽ mỗi ngày trôi qua mình chỉ mong còn được khoẻ mạnh để làm việc, viết và cố gắng rèn luyện và phản chiếu mỗi ngày. Mong cho gia đình người thân, bạn bè và cả bạn - người đang đọc blog này luôn được sống trong bình an, vô sự và an nhiên. Chỉ có vậy với mình là đủ.
Cuộc đời ngắn và chúng mình trân trọng mỗi phút giây được sống, được trò chuyện và nói những lời thương yêu với gia đình và mọi người xung quanh vì chúng mình sẽ chẳng biết được khi nào hành trình ở giữa sự sống và cái chết sẽ đến hồi kết.
Nhưng rồi mình nghĩ dù cuộc đời có ngắn đi chăng nữa, nếu mỗi ngày mình gắng sống sao để không bao giờ hối tiếc thì ngắn nhưng mà đủ phải không? Bởi mình không biết được ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì nhưng điều mình biết và có thể thay đổi chính là lúc này, giây phút hiện tại quý báu này. Mình nhớ đến cuốn sách “The daily stoic” của Ryan Holiday và Stephen Hanselman có đoạn:
Let us prepare our minds as if we’d come the very end of life.
Let us postpone nothing. Let us balance life’s book each day.
The one who puts the finish touches on their life each day is never short of time.
- Seneca, Moral letters, 101 .7b-8a
Mình lược dịch là:
Hãy chuẩn bị tâm trí như thể chúng ta sắp đi đến cuối cuộc đời.
Đừng trì hoãn bất cứ điều gì. Hãy cân bằng “sổ sách cuộc đời” mỗi ngày.
Người mà mỗi ngày đều hoàn tất những việc cần làm trong đời mình sẽ không bao giờ thấy thiếu thời gian.
Quả là thời gian của cuộc đời ngắn vậy, mỗi ngày mình hoàn tất những gì cần làm và luôn sẵn sàng đón nhận bất cứ điều gì có thể xảy ra vào ngày mai thì dù ngắn nhưng vẫn sẽ là đủ phải không?

Thời gian bên gia đình ít dần theo năm tháng
Ngày mình còn ở Việt Nam, dù cả tuần đi làm thì cuối tuần cũng được về nhà với mẹ, được đạp xe trên con đường làng ven mương là những cây xà cừ cao thấp nối đuôi nhau xuống bà ngoại, đi thăm các dì rồi lâu lâu hẹn gặp bạn bè ở quê nên cảm giác vẫn được ở gần và có thời gian bên gia đình. Khi sang Úc, lần mình về Việt Nam đầu tiên là giáng sinh năm 2024 sau 5 năm cũng chỉ được ở nhà vỏn vẹn mấy tuần. Dù là mấy tuần nhưng mọi người cũng đi làm rồi bận rộn nên chỉ tranh thủ gặp nhau lúc cuối tuần nên nếu tính ra cũng chỉ vài tiếng đồng hồ. Giả sử mình có thể về một năm một lần thì cũng chỉ được gặp những người thân trong gia đình không quá 70 lần nữa…(Nếu mình sống được hơn 100 tuổi), nhưng có phải ai trong gia đình cũng khoẻ để có thể đợi được đến ngày mình về? :(
Mình thực sự ngỡ ngàng vì những lần ít ỏi đó. Hơn 6 năm ở Úc, nhiều ông bà rồi các bác họ hàng cũng dần qua đời mà mình không có mặt, những lần sinh nhật của các em (mình có hơn 10 em họ) cũng vắng mặt. Khoảng thời gian xa nhà với mong muốn phát triển hơn thì đánh đổi lại cũng là những lần được ôm bà, được ôm các em ít lại. Lần nào tết đến có xem các video các bạn xa nhà được về Việt Nam lòng mình lại háo hức, xúc động và chẳng kìm được nước mắt. Nhưng bạn biết không?
Có một điều mình biết chắc chắn, dù bạn có ở bất cứ phương nào trên trái đất này thì tổ tiên, gia đình và người thân luôn cầu mong cho bạn những điều tốt đẹp nhất. Gia đình luôn ở đó trong dòng máu, trong từng tế bào trong bạn. Và dù có ở xa gia đình đến đâu, khi đặt tay lên trái tim ấm nóng đang đập của mình, bạn biết tình yêu của gia đình và bạn bè vẫn luôn ở đó đi cùng bạn qua tất cả những ngày tháng xa quê.
Sức khoẻ luôn là ưu tiên hàng đầu
Nếu như ngày bé có ốm thì lúc nào cũng có bố mẹ chăm sóc, đi làm có mệt xíu xíu thì cũng về nhà than thở được với mẹ. Rồi khi đi làm thì cũng chẳng để ý xem mình ăn như vậy có ok không rồi thức đêm một chút nghĩ chắc cũng không sao vì nghĩ mình còn trẻ và khoẻ lắm. Nhưng khi ra nước ngoài rồi cũng ở độ tuổi 30s mình nhận ra không phải lúc nào cũng có gia đình để hỗ trợ hay không phải mình sẽ khoẻ mãi.
Mình hiểu cảm giác khi ở xa chẳng thể chăm sóc hỏi han bố mẹ gia đình thì với gia đình cũng vậy họ cũng cảm thấy buồn vì không thể bên cạnh bạn những lúc khó khăn. Vì vậy nhiệm vụ của bản thân lúc nào cũng là ưu tiên sức khoẻ cả về thể chất lẫn tinh thần lên hàng đầu. Chỉ khi có sức khỏe mình mới có thể làm việc được tốt, mới có thể tiếp tục hành trình đã chọn và hơn hết những người yêu thương mình sẽ cảm thấy yên tâm.
Nhiều khi phải trải qua những lần chưa khoẻ để biết quý trọng những ngày trái tim còn đập, chân còn có thể đi, mắt còn tinh anh để tận hưởng, trân trọng và biết ơn cuộc sống. Yêu mình cũng chính là yêu người, phải không?
Học cách bình an từ bên trong khi có một mình
Sẽ có nhiều khoảnh khắc hay giai đoạn trong đời mà bạn phải đưa ra sự lựa chọn khó khăn, hay phải đối mặt với thứ thách khi chỉ có một mình. Bạn biết rằng chỉ có bạn mới có thể chịu trách nhiệm được với những lựa chọn đó. Mình cũng vậy, cũng có những lúc phải đưa ra quyết định khi mà khó ai có thể giúp được, lúc đó mình đã nghĩ giá có ai chỉ cho mình biết đường và đồng hành thì thật tốt…
Khi sống xa nhà mình có nhiều thời gian cho bản thân để đối diện và phản chiếu những suy nghĩ và cảm xúc mỗi ngày, mình nhận ra không phải lúc nào cũng sẽ có ai đó đến chỉ đường cho mình hay bên cạnh mình khi khó khăn đến và dù có thì họ cũng không thể mãi mãi ở bên bạn. Bạn sẽ vẫn luôn là người làm chủ cuộc đời, người mà bạn sẽ cần học cách cảm thấy bình an và hạnh phúc ngay cả khi một mình. Khi viết những dòng này mình lại nhớ đến bài hát “Hải đảo tự thân”, bài hát mình vẫn thường nghe mỗi khi cần nhắc nhở bản thân để quay về “Nhà” nơi mà bình an và hạnh phúc sẽ luôn có sẵn ở đó.
Quay về nương tựa hải đảo tự thân
Chánh niệm là Bụt soi sáng xa gần
Hơi thở là Pháp bảo hộ thân tâm
Năm uẩn là Tăng phối hợp tinh cầnThở vào thở ra
Thở vào, thở ra
Là hoa tươi mát, là núi vững vàng,
Nước tĩnh lặng chiếu, không gian thênh thang.
Mình nhớ đến mẹ và chị, chắc hẳn khi sinh mình ra hay lúc chị mình sinh em bé cũng chỉ có một mình dù gia đình có vây quanh thì người vượt cạn và người hiểu được nỗi đau đớn khi sinh cũng chỉ là mẹ với chị. Mình nghĩ đến những người đang vật lộn với sự sống trong mùa bão lũ, mình nghĩ đến những người đang chiến đấu mỗi ngày trong bệnh viện. Mình thấy ai cũng vậy, trong một giai đoạn nào đó sẽ phải tự đi trên đôi chân của mình.
Nên việc học cách tìm được bình an trong tâm hồn ở bất cứ hoàn cảnh nào đặc biệt khi không có ai bên cạnh với mình là vô cùng quan trọng. Vì chỉ khi mình tìm thấy niềm vui tự thân và sự bình an ngay cả khi không có ai bên cạnh thì dù ai có đến và rồi rời đi theo một lẽ tự nhiên bạn cũng sẽ biết tự biết đường tìm về “Nhà” và tìm thấy sự bình yên trong ngôi nhà của mình.
Biết đủ và đón nhận chính mình
Những ngày còn 20s, khi mà xã hội luôn đặt những chuẩn mực thành công là phải có nhà, có xe, có tài chính, rồi con gái phải giỏi việc nước, đảm việc nhà hay những chuẩn mực về sự giỏi giang bằng thành tích học tập hay sự xinh đẹp theo một khuôn khổ nhất định, mình đã có lần cảm thấy tự ti về bản thân rằng mình chưa đủ tốt.
Khi sống xa nhà mình gặp gỡ nhiều người hơn và được học hỏi từ nhiều góc nhìn về cuộc sống và về chính mình. Mình chọn được sống đơn giản, vô tư, được là một người không cần hoàn hảo, không xinh đẹp theo một chuẩn mực nào cả chỉ cần luôn cố gắng và biết đủ, luôn vui vẻ với những gì mình đang có để cảm thấy bình an và hạnh phúc. Mình học cách nhẹ nhàng với bản thân ở những điểm mình chưa tốt, trò chuyện với chính mình và học cách yêu thương mình như cách bố mẹ vẫn yêu mình vậy. Dù có thể không phải là chuẩn mực của sự thành công hay giỏi giang nhưng mình biết là mình đang hạnh phúc và tin tưởng rằng bố mẹ chỉ mong mình bình an và hạnh phúc chứ không mong cầu mình thành một mẫu hình tượng nào đó. Với mình vậy là đủ đầy.
Cho dù là cỏ dại,
Bình dị cũng được mà.
Cần gì đua hương sắc
Giữa tấp nập phồn hoa...
Điều mà ta chọn lựa
Vốn chẳng cần giống ai,
Biết “đủ” - là hạnh phúc
Trời xanh đã an bài.
- Mao-xiaojie -
Kết bài
Mình định viết tiếp mà ngoài trời gió vẫn rít, mưa to xối xả và nhiều tiếng ếch kêu hơn, bão dự sẽ mạnh hơn suốt đêm nay cho đến ngày mai. Trong một chút xao nhãng mình muốn dừng lại và gọi điện về nhà. Hôm nay cô bạn thân của mình hỏi đã có kế hoạch gì cho năm 2026 chưa, mình chững lại một nhịp vì mình vẫn chưa nghĩ đến, nhưng có một điều chắc chắn luôn luôn nằm trong top of the list của mình đó là gọi về nhà nhiều hơn, mỗi ngày gắng sửa đổi một chút những yếu kém của bản thân. Và chỉ cần ngày đó trôi qua trong bình an và khoẻ mạnh với mình đó là may mắn vô cùng. Dù hành trình xa nhà này có khó khăn và thử thách nhưng mình luôn luôn biết ơn và trân trọng những người mình được gặp và thương mình, những điều mình được trải nghiệm đã giúp mình hoàn thiện hơn mỗi ngày.
Dù bạn ở Việt Nam hay ở đâu đó trên hành tinh này, mình cũng hi vọng bạn biết rằng gia đình và bạn bè sẽ luôn âm thầm bên cạnh bạn, ủng hộ hành trình của bạn ngay cả khi khó khăn nhất, cầu mong cho bạn luôn được khoẻ mạnh và bình an. Nhớ là bạn luôn có ngôi “nhà” của mình để trở về, để nương tựa để bình an và hạnh phúc.
Gửi bạn bình an, sự ấm áp và luôn cảm thấy đủ đầy mỗi ngày nhé!
Mến thương,
Thơ Nguyễn

