Kể về Cô Mai mến thương
Bạn có đang thấy đủ đầy và hạnh phúc với những gì mình đang có?
Hôm nay mình muốn kể bạn nghe về Cô Mai – người mà mỗi lần nghe những bài hát yêu thích hay nghĩ đến việc có thể nói được ra những điều suy nghĩ, những lời yêu thương cho gia đình và bạn bè mình đều nhớ đến Cô.
Cô và Chú là khách quen của quán cafe mình từng làm trước khi bắt đầu học thạc sĩ. Lần đầu tiên thấy Cô chỉ thấy Cô cười và không nói gì, mình nói chuyện với Chú mới biết Cô cũng là người Việt Nam nhưng từ khi sinh ra Cô đã không thể nghe và nói được. Các anh nhà Cô cũng đều bị giống vậy. Cô Chú vẫn hay ghé quán Cafe nơi mình làm việc mua đồ ủng hộ, thi thoảng vẫn gửi cho mình sách chú viết hay những chiếc bánh bao để mình bớt nhớ nhà.
Mình thấy rất thương và khâm phục Cô vì lúc nào Cô cũng vui vẻ, cười tươi và luôn luôn mong muốn giúp đỡ những người xung quanh. Chú có lần kể với mình Cô là người duy nhất trong nhà đi làm dọn dẹp phòng ở khách sạn kiếm tiền nuôi gia đình và con nhỏ.
Cô chăm chỉ làm việc có tuần làm 60-70 tiếng để góp tiền giúp đỡ gia đình. Mình đã quen Cô Chú được 6 năm kể từ những ngày mới qua Úc. Hồi đi học, cuối tuần mình hay đạp xe qua nhà thăm Cô Chú, lần nào cũng nhận được sự đón chào nồng nhiệt. Nhà Cô Chú rất rộng nhưng trong nhà một tay Cô sắp xếp dọn dẹp, nấu nướng, chăm sóc Chú. Cô còn biết may đồ nữa, quần áo của Chú là một tay Cô may vá.
Cô lần nào cũng vậy nấu đủ các món Việt Nam cho mình. Mỗi lần ngồi ăn cơm quây quần thấy Cô chỉ cười mà không có nói chuyện được. Lâu lâu Chú lại ra kí hiệu để Cô biết mọi người đang nói chuyện về điều gì. Lần nào qua thăm Cô Chú làm mình cảm giác như về nhà vậy, một cảm giác ấm áp đến lạ thường. Suốt những ngày tháng đi học thạc sĩ, mình cũng có lúc cảm thấy đuối sức, nhưng nhờ có sự động viên của Cô Chú giúp mình tin tưởng hơn và cố gắng hơn để hoàn thành việc học và có công việc như bây giờ.
Mỗi lần có gặp khó khăn hay điều không như ý trong cuộc sống, mình vẫn luôn nhớ đến Cô như một động lực để cố gắng, mình may mắn biết bao khi được sinh ra với cơ thể lành lặn và khỏe mạnh. Được nghe tiếng nói của bố mẹ và anh chị, được nói ra những lời yêu thương với mọi người. Thật là may mắn biết bao nhiêu!
Chỉ cần nghĩ đến việc Cô Mai từ khi sinh ra chưa được một lần nghe bất cứ âm thanh nào, chưa một lần được gọi tiếng Ba Mẹ lòng mình đã quặn lại và xót xa biết bao…
Còn biết bao nhiêu người không may mắn sinh ra không thể thấy ánh sáng hay thiếu đi bất cứ bộ phận nào trên cơ thể cũng đều khiến cuộc sống vô cùng khó khăn nhưng giống như cô Mai họ vẫn luôn cố gắng để làm thật tốt những gì họ đang làm, sống tích cực, nỗ lực hết mình và cảm thấy đủ đầy với những gì họ có. Vậy có phải chúng mình đã quên rằng đang có cơ thể lành lặn là một may mắn vô cùng lớn không?
Nhiều khi cuộc sống quá vội vã, rồi bị cuốn theo vòng xoay của cơm áo gạo tiền, chúng ta quên mất rằng sinh ra với một cơ thể lành lặn đã là một điều vô cùng may mắn. Nhớ đến những người không may mắn như một lời nhắc nhở với bản thân chúng ta rằng phải biết ơn nhiều hơn mỗi ngày vì những gì mình đang có: một cơ thể lành lặn, có thể lắng nghe được những âm thanh xung quanh, có thể nói những lời yêu thương với mọi người, có thể nhìn ngắm bông hoa đang nở hay trời cao trong xanh thật là diệu kì. Nhiêu đó có phải là chúng mình đang có nhiều hơn điều kiện để cảm thấy đủ đầy và hạnh phúc không?
Lời nhắn gửi bạn thân yêu:
Mỗi lần bạn cảm thấy thất vọng về bản thân, buồn về một phần nào đó của cơ thể chưa được đẹp theo định nghĩa của xã hội mình hi vọng bạn hãy nghĩ đến những người kém may mắn hơn để nhắc nhở bản thân rằng bản thân mình là một món quà của tạo hoá, bạn luôn có đủ điều kiện để có hạnh phúc và luôn xứng đáng với những điều tốt đẹp nhất.
Mình mong dù cuộc sống có khó khăn như thế nào thì bạn cũng hãy nhớ yêu thương chính mình, luôn nhắc nhở bản thân mỗi ngày về những gì mình đang có, trân trọng và biết ơn cơ thể tuyệt vời của chúng mình mà bố mẹ đã ban tặng.
Chỉ cần dừng một chút và nhìn sâu hơn bạn sẽ thấy mình có rất nhiều điều kiện để cảm thấy hạnh phúc và đủ đầy phải không?
Bật mí có một bài tập mình thường làm sau khi tập yoga mỗi sáng đó là tự ôm chính mình, cười và cám ơn cơ thể tuyệt vời đã luôn cố gắng trong thầm lặng cùng mình vượt qua thật nhiều những ngày thử thách và ý nghĩa. Mình nói biết ơn với cơ thể và cầu mong cơ thể luôn khoẻ mạnh để cùng nhau khám phá cuộc sống. Mỗi lần làm như vậy mình đều cảm thấy lòng biết ơn và hạnh phúc tràn đầy khắp cơ thể, và dù mỗi ngày có điều gì xảy ra là như ý hoặc bất như ý mình đều vui vẻ đón nhận, lòng biết ơn giúp mình luôn cảm thấy bình an và hạnh phúc từ bên trong.
Mình biết ơn bạn nhiều đã đọc đến dòng này của blog, mình hi vọng bài viết phần nào giúp bạn cảm thấy hạnh phúc và đủ đầy hơn với những gì bạn đang có.
Cám ơn bạn đã cùng đồng hành với mình trên hành trình cố gắng rèn luyện và phát triển bản thân, nhờ có bạn giúp mình luôn tin tưởng vào việc mình đang làm và con đường mình đang đi.
Mến thương,
Thơ Nguyễn


Bài viết rất hay và ý nghĩa nè! <3 gửi ngàn cái ôm đến em!